RỘN RÀNG MÙA THU HOẠCH CÀ PHÊ ĐĂK NÔNG

Thiên nhiên như người mẹ trở dạ sang mùa, gió về, lên rẫy, hái cà…
 

Hồi còn bé, tôi nhớ vào những ngày gió chướng tháng 11, thời tiết hơi se lạnh. Sáng sớm, bố mẹ cùng những người làm í ới rộn ràng cùng nhau lên vườn thu hoạch cà phê…

Lúc đấy, chỉ biết mùa này thật là vui vì ở nhà có rất nhiều người, nhưng khi lớn lên tôi mới dần nhận ra rằng, mùa này cũng là mùa cực khổ nhất của bố mẹ cũng như những gia đình khác trên mảnh đất đỏ bazan màu mỡ đầy sương gió này.

Bố tôi thường đánh con “mui trần” chở theo hơn chục người làm công lên rẫy, tiếng máy nổ giòn tan trong màn sương sớm hòa cùng với tiếng cười nói rôm rả của mọi người làm sưởi ấm những buổi sáng lạnh lẽo. Vào sáng sớm, người người nhà nhà đều bon bon trên những con “mui trần” ấy là những hình ảnh vô cùng thân thuộc và đến khi đi học xa xứ, lòng tôi vẫn luôn rộn ràng mỗi khi nhớ về.

 

Đây cũng là khoảng thời gian để cho những người làm vườn như chúng tôi có nguồn thu nhập đáng kể sau gần một năm ròng rã chăm chút cho những cây cà phê để đạt được năng suất tốt nhất.

Nhìn những nụ cười hạnh phúc trên môi, hay là những ánh mắt đượm buồn của bố mẹ thì sẽ phần nào đó đoán được năm đó được mùa hay mất mùa và điều này có ý nghĩa vô cùng lớn với đa số người nông dân trên mảnh đất Tây Nguyên đại ngàn.
Thương bố mẹ, thương con người Tây Nguyên nhiều!


Và mỗi đứa con trên mảnh đất linh thiêng này đều mang cho mình những câu chuyện riêng, gần gũi, bình dị nhưng không hề bình thường. Vậy bạn có đủ can đảm để chia sẻ những câu chuyện đời thường đầy thú vị đấy không?